Ads
Home | Blg | FAQ | Buy Pixels | Language
Game of Sound



Coming soon.



Demo

Cô ấy thật đẹp



Đi khắp thế gian tìm một người
Quãng trời mênh mông vẹn nhung nhớ
Đập hết dại khờ xua đêm tối
Đường mòn một lối kiếp nhân sinh

Tìm khắp thế gian tìm thần linh
Thấp thoáng đôi khi mấy bóng hình
Tấp nập qua lại những hoài niệm
Làm sao cho rõ kiếp nhân sinh

Xin hỏi chốn nào tìm thần linh
Chẳng cần hóa phép ban chút tình
Chỉ là đôi mắt một lần thấy
Thỏa nguyện luân hồi vạn kiếp sinh

...
Cạn lực vẫn quyết tìm cô ấy
Giã chầy giã cối thoải mái giã
Mong là sỏi đá hóa lung linh

Phận đời đâu phải con tinh tinh
Thế mà ai ai cũng ẩn mình
Trốn tìm mong một lần được thấy
Cuộc đời tạo tác được thần linh

Tim mình hôm nay hay sau nữa
Thế giới vạn vật mãi xoay vần
Có kịp trôi đến bờ bến mới
Để thôi chờ đợi thôi đầy vơi

Hồn người rơi xuống ánh trăng lên
Cuộc đời một bên biển một bên
Lênh đênh con thuyền về muôn hướng
Dẫn đường hạnh phúc xóa tự ti

May rủi trên đời phận nữ nhi
Trần gian thấy thế mà áp lực
Cô ấy đúng mực chuẩn lung linh
Cô ấy đúng vị một thần linh


Cô ấy



Nối bước lên thuyền người quay gót
Cô ấy đứng lại nhìn dòng sông
Đời quá mênh mông sông không ổn
Bồi hồi xuyến xao chưa muốn chồng

Cô ấy đứng vậy nhìn dòng sông
Con thuyền xa khuất người nhạt mất
Lặng nhìn tựa đời trời mây đổi
Lãng đãng một vài con thuyền xuôi

Cô ấy quay về lòng tự tại
Cuộc đời đáng quý mặc kệ ai
Vui sống tháng ngày bao được mất
Duyên phận hai chữ tựa như không

Cô nương cô nương lấy chồng đi
Tháng ngày hoang phí làm sao thế
Ba mẹ thúc giục hàng xóm nhắc
Trái bom trong nhà nguy hiểm thay

Cô ấy hôm nay đã muốn chồng
Không còn trông ngóng bao thuyền nữa
Vật đổi sao dời hiện đại lắm
Bạch mã hoàng tử đi hàng không

Thế là cô ấy cứ đứng trông
Mỗi chiều phi cơ từng dòng đáp
Ngáp lên ngáp xuống như trời trồng
Cứ vậy đứng ngóng dáng kỳ nhông

Cô nương cô nương có chồng chưa
Cái bầy em bé hiền đôi mắt
Vui cười khúc khích nụ hôn má
Cô nương cô nương có chồng đi

Má hồng lên cao má hồng xuống
Đôi mắt thêm buồn chút tự ti
Vầng trăng lại lên phục sát đất
Cô nương cô nương cưới chồng đi


Số 1 - Chào đời (0-10 tuổi)

Xin chào đời nhé muôn ngàn hoa
Muôn màu sắc thắm đôi mắt tôi
Kìa ong bướm chen nhau đua lượn
Có nghe tiếng tôi khóc oa oa

Chào Người nhé Mặt trăng của đêm
Lặng lẽ lên lặng lẽ quan sát
Soi bước chân ai giữa đêm sương
Cho tôi nằm ườn giấc nhỏ nhoi

Chào Người nhé quý Ngài sáng ngời
Luôn soi sáng chúng sinh và đời
Đầy ắp yêu thương đầy trừng phạt
Dạy chúng sinh bài ca luân hồi

Chào Người nhé hai đấng sinh thành
Nghe nói có duyên đến ngàn năm
Cập bến cõi này chung một nhà
Không biết là nên khóc hay cười

Chào bạn nhé mái nhà vách ngăn
Che nắng che mưa và nhiều thứ
Những thứ đời gọi là đồ chơi
Muôn người gắng sức chẳng nghỉ ngơi

Chào các bạn nhé sách vở ơi
Thơm tho mỗi ngày thêm đầy vơi
Hợp sức cùng nhau đứng giữa đời
Biết thêm những điều cao vời vợi

Chào bạn nhé những ngôi trường ơi
Nơi tôi ký gửi dòng kỷ niệm
Ngây ngô khờ dại cùng lũ bạn
Mong manh trong trẻo vạn nắng mưa

Chào bạn nhé ơi đời mới ơi
Cuộc đời nghe nói ít thảnh thơi
Xin nương tay và xin chỉ dạy
Nuôi tôi yêu mãi nhé đời ơi


Số 2 - Học hỏi (10-20 tuổi)

Ngày sinh ra họ nói với tôi rằng
Cả thế giới là thiện có hay chăng
Cao một chút trong tôi thấu hiểu rằng
Cả thế gian chỉ toàn là người gian

Rồi gian nan đã nói với tôi rằng
Được một ít là được cả thế gian
Vài bạn quí tôi có tốt hơn vàng
Và gian nan cũng chẳng còn gian nan

Nghàn thông reo đùa giỡn với nhau rằng
Cả thế giới thật ra có hai thôi
Ngày và đêm lên xuống đến muôn cùng
Bình minh lên buông xuống là hoàng hôn

Dù là ai đi nữa cũng không bằng
Là bạn đó người bạn có thấu chăng
Chẳng có ai dám nói với tôi rằng
Là bạn đó chỉ có bạn mà thôi

Cuộc đời trôi tháng năm lại về tròn
Nghàn đau thương cũng hóa giống muôn hoa
Bạn và tôi tay nắm suốt cuộc đời
Nghàn hoa rơi hé nhụy chồi xinh tươi

Bạn trong tôi chúng ta chẳng xa rời
Mình bên nhau mãi mãi nhé Trí Tuệ ơi
Đường chông gai nguy khó lắm gian tà
Cùng xông pha sút hết chúng Trí Tuệ nha

Rồi vinh quang cao quí đến muôn nhà
Đời lên cao tôi sợ đứt dây ghê
Làm sao tôi đứng vững mãi trên đời
Làm sao tôi tiếp tục đường tôi đi

Cao ngạo quá tôi té sấp mặt luôn
Bạn lại đến nắm tay kéo tôi lên
Như áo giáp lấp lánh sáng muôn màu
Giác Ngộ ơi mãi nguyện mình bên nhau


Số 3 - Vẫn là bạn (20-30 tuổi)

Ta đến bên nhau cuộc đời này
Trong ngần thế gian mãi đổi thay
Cùng nhau đi hết những tháng ngày
Buồn vui nước mắt lắm đắng cay

Ta đến bên nhau chẳng vì gì
Chẳng vị kỉ chẳng tư thân
Cuộc đời rộn ràng bèo quá đỗi
Vẫn còn chúng ta với nhau thôi

Gió thổi từng cơn chiều lặng lẽ
Ta thả đời trôi những vòng xe
Tiễn bước nhau đi lòng nặng trĩu
Ấy vậy đêm về lại gọi nhau

Cùng đếm nỗi đau đời ban tặng
Chẳng là gì ta cứ bên nhau
Dòng đời nổi trôi ai cũng vậy
Đâu chỉ chúng ta những đắng cay

Vẫn là bạn chẳng đổi thay
Trong cuộc đời này hay sau nữa
Bao nhiêu cuộc tình đẹp đến mấy
Vẫn là bạn chẳng đổi thay

Dẫu biết cuộc đời nhiều hư ảo
Đã có đôi lần ta đổi thay
Tưởng chừng như vậy là mãi mãi
Ban mai nắng về lại bên nhau

Ta về với nhau vì đâu nỡ
Trời cao sắp đặt chẳng cách xa
Duyện phận hai chữ đời lận đận
Chữ Bạn để vậy chẳng thành Yêu
Nếu lỡ liêu xiêu bạn đi mất

Tôi chẳng còn gì chắc vui thay
Đôi người đôi ngã về xa lạ
Rơm rạ cũng có ngày chia tay
Cô Đơn à! Đừng đi theo tôi nữa.


Số 4 - Lợi danh (30-40 tuổi)

Có một bông hoa
Tên là Lợi Danh
Em nhìn thấy anh
Là thấy lợi danh

Anh nhìn thấy em
Cũng thấy lợi danh
Giữa em và anh
Chỉ là lợi danh

Yêu nhau đâu đành
Vẫn mãi tranh giành
Mọi thứ tanh bành
Cũng vì lợi danh

Ngày tháng trôi nhanh
Giấc mộng chẳng lành
Giữa em và anh
Chỉ toàn lợi danh

Có một bông hoa
Tên là Yêu Thương
Lựa chọn khiêm nhường
Mỗi ngày mến thương

Sớm mai lên đường
Khắp nơi mờ sương
Tâm sáng dẫn đường
Vẫn vẹn yêu thương

Bốn mùa ểnh ương
Cũng là lẽ thường
Tối về lên giường
Vẫn vẹn yêu thương

Nấc thang thiên đường
Cuối cùng tỏ tường
Lên xuống đủ đường
Vẫn vẹn Yêu Thương


Số 5 - Bên đời tươi sáng (40-50 tuổi)

Một lần chợt nghe trên mái tóc tôi
Giọng người cười vui tóc tôi bạc rồi
Giật mình nhìn ra ồ ra là thế
Giật mình nhận ra đã nửa đời rồi

Một lần chợt nghe ai gọi phía sau
Ngoảnh đầu nhìn lại thật chẳng phải ai
Thì ra là tôi đã gọi chính tôi
Giữa đêm thấy tôi đã nửa đời rồi

Trăng sáng tôi hỏi trăng có đi nhanh
Sao nửa đời tôi chỉ mong phước lành
Chiếc áo manh mãi trôi theo mưa nắng
Con thuyền hạnh phúc mãi sao vơi đầy

Trăng khuyết tôi hỏi trăng có đi chậm
Nét đậm kia đành nhường những vì sao
Đêm thanh tao đôi khi trăng nhàn nhạt
Như sa mạc cũng theo cát vơi đầy

Thật ra trăng sáng có phải là tôi
Trôi đi trôi lại chỉ một con đường
Chẳng có tên tôi cũng chẳng biết gì
Người gọi trăng và đó là định luật

Sáng tròn hay khuyết cũng chẳng phải phép thuật
Có đôi khi mắt người hướng xa xăm
Có đôi khi mắt người lại nhắm chặt
Theo thế sự tôi trôi như thế thôi

Mặt trời kia đích thực là đại bá
Tôi chỉ là đám cát nhỏ trôi theo
Cũng như mây uốn lượn nhờ cơn gió
Nhưng mây cũng chẳng biết mây là ai

Sống trên đời khốn khổ vì đúng sai
Muốn hạnh phúc hãy cười giữa đúng sai
Đâu ai chịu nhìn xuống đời chòng chành
Lúc tanh bành lại mếu máo đúng sai


Số 6 - Con đường (50-60 tuổi)

Tôi đã đi qua biết bao con đường
Đôi mắt tôi thầm lưu lại tất cả
Và trí não tôi đầy lên kỳ lạ
Như những gì người đã giáo dục tôi

Nhưng thấy chỉ thỏa mãn tạm thời thôi
Đấy là những gì người đã sắp đặt
Cái gọi là mọi thứ đều vào guồng
Hay là trí tưởng tượng dẫn tôi đi

Hay ước muốn và khát khao cháy bỏng
Cả một đời gom được thật nhiều thứ
Đi đã nhiều nhưng chẳng kiếm được chi
Có phải là cuộc đời này hoang phí


Ngày thì xanh và đôi khi là xám
Đêm thì đen và lốm đốm chấm trắng
Chúng của ai có phải là của tôi
Nhắm mắt lại tôi chẳng thấy gì nữa

Sống trên đời cái gì là của tôi
Con đường nào là dài hơn tất cả
Hỏi cao xanh trên cao có mặc cả
Mây xám về đêm đen có thấy đường

Nhắm mắt lại ta thấy thuyền ai trôi
Giữa khung trời bồng bềnh rất xa lạ
Nhắm mắt lại ta thấy thuyền ta trôi
Giữa khung trời bộn bề đã qua đi

Cõi hồng trần đầy rẫy ngộ nhận
Có người mặc đồ để chiến thắng
Có người chẳng mặc gì để chiến thắng
Nhắm mắt lại tôi chẳng biết đang mặc gì

Đoạn đường đã đi có phải là tất cả
Bắt đầu là trắng lớn rồi phân nhỏ vào đen
Vậy những gì là li ti trắng nhỏ
Lại ngược đường trở về trắng lớn


Số 7 - Khách trọ (60-70 tuổi)

Thấy trẻ nhỏ nhớ ngày xưa
Nhớ những ngày tóc tai còn lưa thưa
Khóc cười rong chơi nắng mưa
Gặp người lớn lại bẩm lại dạ thưa

Thấy trẻ nhỏ thấy mình xưa
Luôn ngắm nhìn mọi vật thật say sưa
Chiếc áo mới trông có vừa
Hay chiếc quần này đã đủ dài chưa

Thoáng hương quen nhớ ngày xưa
Những lần xếp hàng mong chờ tới lượt
Cơn đói rượt chẳng dám ngừng
Hạnh phúc nhạt theo cánh quạt xoay vòng

Thấy thanh xuân thấy mình xưa
Đã bao lần trên chuyến xe vội vã
Cứ quanh vòng theo thua thiệt
Không biết là nhiệt huyết đã đủ chưa

Tiếng âm thanh gọi ngày xưa
Những nỉ non cứ đánh vào tĩnh lặng
Chim gọi bầy, ong bướm đùa
Những núi rừng rì rào cùng gió đưa

Ai đứng đợi thấy ngày xưa
Năm tháng lại trông có giống ngày xưa
Mây và trời biển và thuyền
Cứ xuôi ngược tên có giống ngày xưa

Ai cứ vậy giống ngày xưa
Túi hoài niệm luẩn quẩn của ngày xưa
Tim còn đập, đời còn sống
Cứ phập phồng tên chiếc túi đời xưa

Lúc mở ra chợt òa khóc
Một xã hội đã bọc vào tâm trí
Vó ngựa phi, tình luyến ái
Tự lưu lại chứ nào có ngày xưa


Số 8 - Sao phải giành (70-80 tuổi)

Tôi được biết là
Vũ trụ này ban sơ
Vốn trống rỗng chẳng có chi
Chỉ một màu đen và đậm đặc lực hấp dẫn
Thứ mà người ta gọi là maya
Và chẳng có sinh vật nào

À! Có một ngày đẹp trời
Đấng Ngài đã gửi vào đây
Một cục Lightshit đậm đặc
Rồi sau đó là Big Bang
Và mọi chuyện sau đó rối reng
Bởi bắt đầu có chúng sinh và nhỏ nhen

Đời chúng sinh bắt đầu bởi màu đen
Cho đến khi nhìn thấy được Lifetron
Bởi sự thức tỉnh Linh hồn
Thì cũng là lúc sáng tỏ mọi chuyện trên đời
Những rối bời tan biến khi thấy Đấng Sáng Ngời
Thì mới từ bỏ sự nhỏ nhen

Ở vũ trụ này hợp tan tan hợp
Là bản chất vốn dĩ
Nhưng cũng là nơi tôi luyện Linh Hồn tốt nhất
Bởi sự thức tỉnh là khó khăn và nặng nề nhất
Như chú bướm cố gắng vượt chiếc kén
Hay chú ếch ngày đêm vượt khỏi ao tù

Sao phải giành và phải bon chen
Khi mọi thứ chỉ là nhất thời
Đừng khoác chiếc áo màu đen của sự nhỏ nhen
Và khi giác ngộ về Lifetron
Thứ sáng ngời phủ khắp các vũ trụ và các cõi giới
Luôn đủ đầy và bất tận
Khi đó sẽ từ bỏ chiếc áo đen

Cha
Người đã cùng Mẹ sống sót lại sau cùng
Của trận chiến kinh hoàng nơi thiên đường
Và Cha
Người nhận trách nhiệm sau cùng và vĩnh cửu
Thiết lập các vũ trụ cùng cõi giới
Mãi chìm sâu trong thiền định để quán chiếu
Sáng tạo và hủy diệt liên hồi vạn vật trong vạn giới

Và Mẹ, Đấng Ngài Thương Xót, Đại tổng quản
Người lãnh trách nhiệm đến với chúng sinh
Chữa lành và thức tỉnh chúng sinh


Số 9 - Đời thiêng (80-90 tuổi)

Chốn hồng trần muôn vàn cái lí
Vậy thì chúng ở đâu mà ra
Qua thời gian chúng sinh tích lũy
Đúc kết từ tự nhiên mà ra

Vậy thì trong muôn ngàn cái lí
Cái lí nào vĩnh cửu được đây
Chẳng cái nào vĩnh cửu được cả
Bởi tất cả từ một mà ra

Từ một cái hóa ra tỉ cái
Chúng sinh chỉ đúc kết hàng ngàn
Đã vội mang ra mà đấu lí
Hóa thành cùn chấp niệm vào nhau

Theo thời gian hóa thành nỗi đau
Đủ nỗi đau hóa thành uất hận
Rồi lận đận giữa cuộc đời trôi
Ôi thôi những tháng ngày hoang phí

Cũng giống như muôn ngàn bông hoa
Nở khắp nơi theo lẽ tự nhiên
Rồi chúng sinh mang về ưu phiền
Những vách ngăn từ đấy mà ra

Trôi giữa đời mấy ai ha ha
Đã giác ngộ tất cả cái lý
Sống ở đời chẳng gì hoang phí
Tháng ngày hợp tan của trắng đen

Vũ trụ này hàng tỉ bon chen
Xuôi theo cùng muôn triệu cái lý
Cái lý của luẩn quẩn sân si
Lợi danh cùng mấy cái tiện nghi

Đứng giữa đời đã đủ chia li
Cuối cùng thì cũng tỏ cái lý
Từ lý ấy muôn ngàn phúc lạc
Đấy chính là cái lý yêu thương


Số 10 - Nhà (90-100 tuổi)

Ngày tháng trôi nhanh vẫn trôi nhanh
Ngoảnh lại trăm năm đã đủ đầy
Hỉ nộ ái ố tròn cuộn dây
Sức đã cạn hỏi kiếp có cạn
Vòng quay thế tục vẫn cứ quay

Con đường phía trước có còn đường
Hay màn đêm tối lắm tai ương
Những kẻ cùng đường đời bạc kiếp
Mong chờ, rình rập bao kẻ qua
Rủ rê cho thêm đen bầy quạ

Đời đã đi hết 7 nốt nhạc
Nốt bổng lên cao nốt thì trầm
Nốt ngang nốt dọc đầy bản nhạc
Bài hát tâm hồn đã chứa đủ
Lên thuyền trở về với nguyên ngôn

Đời đã qua bao lần vội vã
Con đường đầy ắp muôn ngàn hoa
Chen nhau đua nở vẹn ước nguyện
Hòa quyện cùng nhau thật tao nhã
Suối nguồn đổ rót muôn màu hoa

Cùng gió lên cao vượt ngàn mây
Vũ trụ đó đây hết xa lạ
Chỉ là vài ba cái cõi giới
Tạo ra vài ba cái hoàn cảnh
Cứ mãi xoay vần đủ kiếp sinh

Giờ đã nhớ về mái nhà xưa
Nơi bao lần chắp tay khẩn cầu
Thêm sức mạnh những khi vấp ngã
Giữa dòng đời muôn ngàn sợi gai
Hay mỗi lần lòng lại rên la

Nay muốn trở về mái nhà xưa
Rời mái trường học hỏi yêu thương
Tâm hồn nay đã biết khiêm nhường
Và trái tim ấm áp yêu thương
Dâng tặng những con người gác đường

Bia mộ thân xác có trăm năm
Hay đã lay lắt hàng triệu năm
Giờ đã đến lúc rời nấm mộ
Về bên vòng tay ấm áp của MẸ hiền
Và tình huynh đệ mãi thiêng liêng

Copyright © by Game of Sound 2020-2022
Home | Bl❀g | FAQ | Top